Chương 2

icon
icon
icon

Đợt thi cuối tháng lần thứ hai của năm lớp Mười, tên của Lâm Vi vẫn treo ở trên cao nhất.

Cách biệt lần này đã biến thành bốn điểm.

Suốt một năm học, tổng cộng sáu lần thi cuối tháng, thành tích của hai người luôn cách biệt trong phạm vi mười điểm, Tiêu Phàm rốt cuộc cũng không thể vượt qua được Lâm Vi - đối thủ mà anh ghét nhất, hoặc có thể nói, để tâm đến nhiều nhất.

Lớp Mười một phân ban, Lâm Vi học ban Tự nhiên, Tiêu Phàm học ban Xã hội.

Hai người giống như hai đường thẳng cắt nhau, đi qua điểm giao cắt thì càng đi càng xa nhau hơn.

***
Kỳ nghỉ hè nóng nực đã đến, Châu Phương được gửi thẳng vào khoa Trung văn trường đại học T.

“Thực ra mình thích lịch sử hơn.” Châu Phương đứng bên bờ sông, nơi này cách trường không xa lắm, lấy đá ném xuống nước, vừa ném vừa nói.

Lúc này Đoan Mộc Ninh vẫn còn ở bên cạnh họ, tất cả những chuyện bất ngờ đều chưa xảy ra, ngày qua ngày trôi qua trong tiếng cười, cuộc sống phong phú mà vui vẻ.

“Mình không muốn làm thiên tài, mình chỉ muốn làm công tử đào hoa thôi.”

“Khổng Tử nói, thực sắc tính dã.”

Châu Phương vừa nói vừa cười gian, bị Lâm Vi và Ôn Đình khinh bỉ ra mặt. Đoan Mộc Ninh trước sau không nói lời nào, thầm siết chặt ngón tay trong túi áo, lúc quay người bước đi, móng cắm sâu vào lòng bàn tay.

***
Châu Phương chính thức gặp mặt Tiêu Phàm trên sân bóng rổ.

Một chiều cuối tuần, bầu trời trong xanh hiếm có, lúc đi ngang sân bóng rổ, Châu Phương chợt nhìn thấy một người đang ném bóng vào rổ.

Cậu thiếu niên đó khẽ nhón mũi chân, động tác ném bóng thanh thoát vô cùng, tạo thành một bức họa hoàn mỹ dưới ánh dương rực rỡ. Châu Phương nhẹ nhàng đi tới, nhặt quả bóng lên, móc ngón tay khiêu khích: “Tiêu Phàm phải không, nào, chúng ta đấu tay đôi”.

Tiêu Phàm im lặng một lát, rồi lạnh lùng hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”.

“Không quen thì không chơi bóng được hả? Con người cậu cố chấp thật đấy.” Châu Phương nhướn mày, một cú Layup kinh điển, “soạt!”, quả bóng thong thả rơi vào rổ.

Tiêu Phàm định bỏ đi, Châu Phương vội gọi giật lại: “Này, cậu sợ rồi à?”.

“Chiêu khích tướng vô dụng với tôi.” Tiêu Phàm dường như có chút bực bội, từng từ rít qua kẽ răng, “Tôi - không - muốn - chơi - bóng - với - cậu”.

Châu Phương cười đểu: “Chẳng lẽ cậu... chỉ muốn chơi bóng với bà xã thôi sao?”.

Tiêu Phàm mặt lạnh tanh cầm lấy quả bóng trên tay Châu Phương, quay lưng định bỏ đi, chợt nghe Châu Phương nói: “Tôi nghe nói vì học hành bận quá nên cậu đã rút khỏi câu lạc bộ bóng rổ à?”. Nói đoạn lại thở dài thườn thượt, “Con người ấy mà, không nên sống mệt mỏi quá, ở trên cao đương nhiên không thắng được cái lạnh, nhân sinh đắc ý tu tận hoan, có hiểu không?”.

Bước chân của Tiêu Phàm hơi khựng lại, nhưng vẫn không nói gì.

Đi thêm mấy bước nữa, lại nghe người đằng sau hét lớn: “Tiểu tử! Đợi cậu rảnh rỗi chúng ta cùng chơi nhé, đấu tay đôi cậu tuyệt đối không thắng nổi tôi đâu, có tin không?”.

Vì Tiêu Phàm không bận tâm nên Châu Phương cũng chỉ buột miệng nói thế thôi.

Trong kỳ nghỉ hè, Tiêu Phàm thực sự có thời gian rảnh rỗi, cầm bóng đến sân vận động, trong lòng nghĩ biết đâu có khả năng gặp lại người đó. Anh muốn đấu tay đôi với cậu ta một trận, để cậu ta thua tâm phục khẩu phục. Dù sao đấy cũng là một trong số rất ít người chủ động bắt chuyện với một người lạnh lùng như anh, lúc cười trông cậu ta có chút vô lại, nhưng lại toát lên sự phóng khoáng tự do tự tại.

Nhưng, Châu Phương lại đột nhiên biến mất khỏi thành phố này. Tin Đoan Mộc Ninh thiệt mạng vì tai nạn giao thông cũng lan đi khắp nơi.

Lần gặp gỡ tiếp theo tại hội học sinh của trường đại học, Tiêu Phàm mới biết, thì ra Châu Phương là bạn thân nhất của Lâm Vi, còn Châu Phương khi đó đã là một tác giả có chút tiếng tăm, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thực sự trở thành tài tử phong lưu.

Cuộc hẹn không rõ ràng kia, cuối cùng đã không thể thực hiện được. Trên sân bóng của trường đại học cũng không thấy bóng dáng họ.

***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ba năm cấp ba vội vã trôi qua.

Lâm Vi gặp lại Tiêu Phàm vào đúng hôm thi đại học.

Lúc đang kiểm tra thẻ sinh viên để vào phòng thi, Lâm Vi chợt nhìn thấy một bóng người quen quen ở phía xa, người đó cứ cúi gằm mặt, Lâm Vi nhớ hôm đó cậu ta mặc quần áo màu đen, trên cánh tay còn buộc một chiếc băng màu đen.

Nhìn từ xa, hình như tâm trạng cậu ta không được tốt cho lắm, có cảm giác đang cố gắng gượng, làm người khác cảm thấy nhói lòng. Thi xong môn đầu tiên, lúc ăn trưa cùng Ôn Đình, Lâm Vi mới biết, thì ra ông nội cậu ta vừa mất tối qua.

Nhà của Ôn Đình ở ngay cạnh nhà Tiêu Phàm, Ôn Đình bảo, tối qua ông nội Tiêu Phàm qua đời, có một cô bé tên Tiêu Tình dựa trước cửa khóc lóc rất thảm thiết, còn Tiêu Phàm chỉ một mực cúi đầu, hình như không rơi một giọt nước mắt nào. Sáng sớm hôm nay khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy cậu ta lê từng bước chân nặng nề, một mình lặng lẽ đi về phía hội trường thi.

Lâm Vi cũng không hiểu tại sao, sau khi nghe tin này, trong lòng chợt thấy lạnh toát.

Mặc dù không tiếp xúc trực tiếp với cậu ta, nhưng từ trước đến giờ, hai người đã âm thầm so tài, trong lòng cảm thấy thực ra đã quen biết cậu ta từ lâu rồi, thậm chí còn vui sướng vì tìm được kỳ phùng địch thủ.

Buổi chiều, lúc đi ngang phòng thi của cậu ta, Lâm Vi khẽ nói qua khung cửa sổ: “Cố lên”.

Tiêu Phàm tâm trạng không tốt, cũng không bận tâm là ai đang nói với ai, chỉ là hai chữ đơn giản vọng tới từ ngoài cửa sổ, làm người ta bất giác ấm áp trong lòng.

Sau này Tiêu Phàm theo đuổi Ôn Đình, Ôn Đình hỏi cậu ta: “Tại sao cậu lại theo đuổi tôi?”.

Tiêu Phàm cúi đầu im lặng một lát, sau đó đưa ra kết luận: “Tôi cảm thấy cậu rất lãnh đạm, khá là hợp với tôi”.

Ôn Đình khẽ nhếch khóe miệng, bật cười.

Cậu không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau sao? Không nhớ vào cái hôm cậu đi bộ đến hội trường thi sau khi ông nội cậu qua đời, có một cô gái trong lúc đạp xe ngang qua, đã đưa cho cậu một đôi găng tay sao? Vì Lâm Vi nên cậu mới tiếp cận tôi chứ gì?

Những lời này, Ôn Đình cuối cùng cũng không nói ra.

Ôn Đình từ chối Tiêu Phàm, tiếp tục giữ mối quan hệ tình nhân giả vờ với Lâm Vi, chỉ đến khi Diệp Kính Văn xuất hiện, Lâm Vi chủ động đề nghị, Đình Đình, chúng ta “chia tay” thôi.
Trong mối quan hệ tình cảm lằng nhằng của những người này, Ôn Đình luôn nằm trong vòng vây bao quanh rối rắm, cô nhìn rõ nội tình bên trong, cũng vì thế mà đau khổ.

Một chút rung động và xót xa tuổi mới lớn đối với anh chàng lạnh lùng đó, dần dần đã bị thời gian xóa nhòa.

Sau đó, liền xuất hiện một sư đệ bề ngoài khờ khạo, nhưng lại rất trọng nghĩa khí, có tinh thần trách nhiệm cao - Hàn Dương. Suốt ngày vô duyên vô cớ tặng cô trà hoa cúc, bất kể gió táp mưa sa, đều đặn không thiếu ngày nào.

Ôn Đình thầm nghĩ, có lẽ cuối cùng cũng đến lúc cô phải giống những người kia, phải bước vào vòng tròn rối rắm mang tên Tình yêu thôi.

Sau khi tốt nghiệp, cô không còn gặp lại Tiêu Phàm nữa.

Chỉ nghe một người đi tham gia buổi lễ gặp mặt hội học sinh trường Nhân Xuyên nói, Tiêu Phàm đã thay đổi rồi, bây giờ là một vị luật sư rất có tiếng, không còn bộ dạng kiêu ngạo như trước nữa, lúc cười lại còn có chút dịu dàng, làm bạn học cùng lớp ngày xưa suýt thì sợ chết được.

Ôn Đình nghĩ, cuối cùng cậu ta đã gặp được người có thể khiến cậu ta mở lòng để ôm lấy rồi sao?

Con người cô đơn đó, rốt cuộc cũng có thể nở nụ cười vui vẻ rồi sao?

Trên status QQ của Ôn Đình, có một ký hiệu mặt cười mà Lâm Vi hay dùng, mỗi lần nhìn thấy, lại làm người ta cảm thấy ấm áp.

^_^

Bạn học ngày xưa, giờ đây ai cũng có vòng tròn cuộc sống của riêng mình. Kỳ thực nếu như tra xét kỹ ra, sẽ thấy giữa vòng tròn này và vòng tròn kia, luôn có những vùng giao thoa nhỏ.

Đồng phục của học sinh trường Nhân Xuyên màu đen, mỗi lần tập thể dục thì sân trường đen kịt một mảng, trông kinh khủng như đang làm lễ truy điệu. Trường Nhân Xuyên quản lý học sinh rất nghiêm ngặt, chính sách đào tạo khắt khe, thành tích khóa dưới luôn cao hơn khóa trên, liên tiếp sản sinh ra những học sinh có tính cách quái dị.

Lúc đó bầu trời bao giờ cũng trong xanh, cạnh sân vận động có hai cây đa cổ thụ cành lá đan vào nhau, khiến tòa nhà màu trắng chìm trong sắc lá xanh gân vàng.
Những ký ức đó, chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng.

Tiêu Phàm thi thoảng lật lại ký ức ngẫm nghĩ, thời niên thiếu sở dĩ cạnh tranh gay gắt với Lâm Vi, chẳng qua chỉ vì quá hiếu thắng.

“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.” Có lẽ, cậu chàng Châu Phương nhìn anh thách thức trên sân bóng hôm đó mới là người nghĩ thoáng nhất. Có điều, không phải cứ hễ nghĩ thoáng là nhất định sẽ có được hạnh phúc.

Châu Phương quả nhiên trở thành một công tử đào hoa trong trường, mỗi ngày lại đi với một cô gái mới, tươi cười rực rỡ. Nhưng cái người có thể lấp chỗ trống bên cạnh cậu ta thì mãi chưa xuất hiện.

Tiêu Phàm cũng không biết tại sao mình lại đi quan tâm chuyện của Châu Phương, có lẽ vì Lâm Vi, cũng có lẽ bởi nụ cười phóng khoáng tự tại nhiều năm về trước trên sân bóng đã luôn ám ảnh anh.

Đến bây giờ, Tiêu Phàm có thể thẳng thắn nói rằng Diệp Kính Văn là anh em của mình, Lâm Vi là bạn bè.

Vậy còn bạn của bạn thì sao? Châu Phương nói, thì cũng là bạn.

Kết thúc buổi gặp mặt của hội học sinh, Tiêu Phàm đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, quay lại thì nhìn thấy một nam sinh đang ngồi trên bàn học, chân vắt chéo, điệu cười rất lưu manh.

“Tiểu tử, cậu bảo hai đứa mình đấu tay đôi, thì ai sẽ thắng đây?”





Bình luận