Chương 1

icon
icon
icon

Cung điện Buckingham kia rồi. Rebecca Marshall không thể hình dung nổi mình sắp sống ở nơi ấy. Nàng biết tin này đã được một tuần, nhưng vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Trở thành thị nữ trong cung điện của Nữ hoàng Victoria là điều khiến nàng bất ngờ nhất trong suốt mười tám năm qua. Lilly, mẹ của nàng, lâu nay vẫn nuôi hy vọng con gái sẽ được bổ nhiệm vào vị trí đáng ao ước ấy, nhưng bà không hề kể cho Rebecca biết mình đã phải đi cầu cạnh nhiều người. Bà không muốn Rebecca thất vọng nếu việc bất thành.
Rebecca đã không phải thất vọng. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành thị nữ trong cung điện hoàng gia. Nhưng nàng biết đó là ao ước lớn lao của mẹ mình. Lilly vẫn thường nhắc đến chuyện bị vuột mất cơ hội làm thị nữ, thậm chí là một hầu gái lo việc áo quần đầu tóc cho Nữ hoàng khi bà đã có chồng. Cả gia đình và chồng bà đều theo Đảng Torry (*1) nên khi Đảng Whig (*2) lên cầm quyền, họ kiểm soát việc tuyển chọn người vào phục vụ hoàng gia khiến Lilly không thể đạt được ước vọng hão huyền nhất của mình và phải từ bỏ nó. Cũng đành phải thế thôi vì Đảng chính trị Whig đã nắm quyền lực trong một thời gian khá dài.

(*1) Đảng tiền thân của Đảng Bảo thủ ở Anh

(*2) Đảng tiền thân của Đảng Tự do ở Anh

Nhưng hiện tại, Đảng Torry - gần đây được gọi là Đảng Bảo thủ - cuối cùng đã lên nắm quyền trở lại, với tân Thủ tướng là Robert Peel. Như những lần thay đổi trước, họ gạt bỏ cái cũ và thiết lập những cái mới. Khi nghe thông báo tuyển chọn, Lilly đã nhanh chóng đệ đơn thỉnh cầu lên các nhà chức trách xin cho Rebecca được vào cung làm thị nữ. Không có gì đảm bảo Rebecca sẽ được nhận vì số lượng có hạn. Nhưng cuối cùng, lá thư hồi đáp đã đến vào tuần trước. Hệt như một cô gái trẻ dễ bị kích động, mẹ của Rebecca đã hét toáng lên vì sung sướng sau khi đọc xong lá thư - bà đã quá hồi hộp. Và sự phấn khích của bà lây sang cả Rebecca.
Tuần vừa rồi trôi qua nhanh hệt như một con lốc. Hai mẹ con tất bật chuẩn bị cho sự xuất hiện của Rebecca tại London vào mùa đông tới dù còn mấy tháng nữa mới đến. Họ chỉ mới lên ý tưởng thiết kế trang phục mới cho nàng, mà cũng chưa đâu vào đâu cả! Cần phải thuê nhiều thợ may, và nhanh chóng đưa ra những quyết định. Rồi những chuyến đi đi về về thành phố Norford gần đó, có khi một ngày đi đến hai ba bận. Lilly phấn chấn đến nỗi huyên thuyên không ngớt về cơ hội vàng hiếm có trong cuộc đời của Rebecca.

Đó cũng sẽ là sự thay đổi lớn nhất trong cuộc đời của Rebecca từ khi cha nàng qua đời. Bá tước Ryne mất khi nàng mới lên tám. Lilly chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái giá. Tước vị bá tước đã được truyền cho một người cháu trai của ông, nhưng trang viên gần Norford nơi Rebecca lớn lên vẫn được giữ lại cho mẹ con nàng. Nàng đã sống ở đó từ nhỏ đến lớn, thậm chí không rời nhà đi học xa như những cô bạn thân của nàng. Lilly không muốn sống xa con gái, nên bà đã thu xếp mời những thầy giáo giỏi đến nhà dạy riêng cho nàng.
Rebecca thích cách sắp xếp ấy của mẹ. Nhờ thế hai mẹ con có thể dành nhiều thời gian cho nhau. Cả hai đều thạo cưỡi ngựa nên gần như ngày nào họ cũng cưỡi ngựa nếu thời tiết thuận lợi. Rebecca sẽ nhớ những ngày tháng đó. Cả hai mẹ con đều có rất nhiều bạn bè ở Norford, lúc nào cũng có người ghé chơi, hay tham gia những buổi họp mặt. Rebecca cũng sẽ nhớ điều đó. Nhưng hai mẹ con không ở cách xa nhau mấy. Norford chỉ cách phía nam London vài giờ đi xe ngựa. Tuy nhiên, Lilly cương quyết để cho Rebecca có thời gian ổn định chỗ ở và làm quen với vị trí của mình, rồi bà mới đến thăm. Bà không muốn tỏ ra là một bà mẹ quá bảo bọc con, cho dù bà đúng là thế thật!
Thực ra, làm thị nữ cho Nữ hoàng là cơ hội vàng thứ hai của Rebecca. Cơ hội đầu tiên đã đến từ năm năm trước khi cả hai đều đồng ý việc chọn chồng tương lai cho Rebecca. Không cần chờ đến mùa lễ hội nàng mới có cơ hội làm quen người ấy, vì Raphael Locke vừa là hàng xóm vừa là người thừa kế của Công tước Norford. Quá thuận tiện! Nhưng chàng trai danh giá đó đã trưởng thành và cưới người khác trước khi Rebecca đủ tuổi lấy chồng, và cơ hội đó đã kết thúc như thế.
Thật xấu hổ. Nàng đã mong chờ được trở thành người của gia đình ấy biết bao. Công tước Preston Locke có năm chị em gái, tất cả đều có gia đình và sống nơi khác, nhưng họ thường quay về Norford thăm người thân. Lilly đã kể những câu chuyện về quãng thời gian mà hầu hết các quý bà này vẫn còn sống ở nhà và gia đình Locke có tầm ảnh hưởng đến xã hội địa phương như thế nào, và thực tế thuở bé Rebecca cũng đã tham dự một vài buổi đại tiệc ở Norford Hall. Nàng trở nên thân thiết với gia đình đó hơn khi trở thành bạn với cô con gái út của họ, Amanda Locke. Thật không may, hai người mất liên lạc với nhau sau khi Amanda được gửi đi học xa tại một trường tư.
Ngài công tước không tổ chức tiệc tùng nhiều sau đó bởi vì chỉ còn mình ông và người mẹ già trong ngôi nhà rộng lớn. Vợ ông mất đã lâu, và dù trong vùng có nhiều phụ nữ độc thân cố gắng khiến ông để mắt đến trong suốt những năm qua nhưng ông vẫn ở vậy. Tuy nhiên, giờ thì Ophelia Locke bắt đầu tổ chức tiệc tùng ở đó rồi, người phụ nữ đã chiếm được trái tim Raphael trước khi Rebecca kịp làm chuyện đó!
Nàng đã để vuột mất hai cơ hội với gia đình danh giá đó, một người bạn thân và một đức lang quân. Nhưng một cơ hội nữa lại đến với nàng. Thị nữ trong cung điện của Nữ hoàng Victoria! Rebecca biết vị trí này mang đến cho nàng những thuận lợi gì. Nó có thể sánh với việc học tại một trường nữ sinh danh tiếng nhất trên thế giới. Nàng sẽ được gặp những người quan trọng bậc nhất nước Anh và hoàng gia từ khắp lục địa. Không có lý do gì để đợi đến mùa lễ hội nếu bạn luôn ở bên cạnh một Nữ hoàng thích tiệc tùng. Nếu Rebecca gặp may, Nữ hoàng thậm chí có thể chủ động chọn chồng tương lai cho nàng. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.
Hệt như có phép lạ, những bộ xiêm y của Rebecca đã hoàn thành vừa kịp thời gian nàng khởi hành đi London và số lượng khá lớn cho mỗi mùa tiệc tùng. Lilly chi tiền không tính toán. Bà còn đích thân đưa Rebecca và cô hầu gái của nàng, Flora, đến London.
Đây không phải lần đầu tiên Rebecca đến London. Vài lần đi mua sắm, một trận đua ngựa mà Lilly phải tham dự vì có ngựa của bà thi đấu, rồi đám cưới một người bạn của Lilly, và dĩ nhiên là dịp nào Rebecca cũng đi cùng mẹ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt trông thấy Cung điện Buckingham. Trước đây, lúc không gia đình hoàng gia nào ở đó thì chẳng có lý do gì để vào nơi này cả.
Bước xuống xe ngựa cùng với mẹ và Flora, Rebecca đứng nhìn đầy thán phục trước công trình kiến trúc đồ sộ mà nàng sẽ sống ở đó hàng tháng, thậm chí hàng năm. Nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng! Ngay cả mái vòm bằng cẩm thạch của lối vào cũng cao đến mấy tầng! Toán lính gác cung điện đi diễu hành gần đó trong những bộ quân phục đầy màu sắc. Những người khác đang đi lại dưới mái vòm khổng lồ nơi Rebecca cũng sắp sửa bước qua.
Rebecca đứng chôn chân tại chỗ. Nàng quá hồi hộp. Dù biết trước Lilly sẽ không đi cùng mình vào bên trong, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng chào tạm biệt mẹ. Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ phải chào tạm biệt mẹ, không phải như thế này.
Lilly nắm chặt tay con gái. Bà hiểu. Bằng cử chỉ đơn giản đó, bà muốn tiếp thêm lòng can đảm cho nàng.
“Cha con hẳn sẽ rất tự hào nếu như ông ấy còn sống để chứng kiến chuyện này.”
Rebecca liếc nhìn mẹ. Đó là một khoảnh khắc xúc động. Lilly rất mừng cho con gái, nhưng chắc chắn bà đang nhớ lại những cơ hội vuột khỏi tầm tay trước đây. Nhìn nét mặt bà thì biết, nước mắt cứ muốn ứa ra nhưng vẫn mỉm cười.
“Hai người không định khóc đấy chứ?” Flora hỏi giọng trách móc.
Lilly bật cười. Rebecca có hơi chút gượng gạo. Flora có khả năng làm giảm bớt căng thẳng trong các tình huống nhờ sự vô tư của mình.
Nhưng Flora sẽ không sống trong cung điện với Rebecca. Cô chỉ ở đó hết hôm nay để giúp ổn định chỗ ở cho Rebecca. Cả hai đều biết rằng Rebecca sẽ không có phòng riêng. Phòng còn chưa đủ cho tất cả những thành viên hoàng gia, nói chi đến người phục vụ. Vậy nên Lilly đã thuê cho Flora một chỗ ở gần đó để hàng ngày cô có thể vào cung điện sửa soạn áo quần đầu tóc cho Rebecca và làm những phận sự khác của mình.
Lilly vốn vẫn ấp ủ ý tưởng mua một ngôi nhà tại London cho Rebecca vào mùa lễ hội đầu tiên. Nhưng bây giờ ‘Mùa lễ hội’ của Rebecca đã bắt đầu trong một tình huống hoàn toàn khác nên Lilly vẫn còn chần chừ. Mặc dù vài thị nữ có nhà riêng ở London để tối họ về ngủ thay vì chen chúc nhau trong một phòng ở cung điện đông đúc, Lilly muốn Rebecca trải nghiệm hết mọi khía cạnh của cuộc sống trong cung điện nên sống ngay tại đó là giải pháp tốt nhất. Nếu có nhà ở thành phố, chắc Rebecca đêm nào cũng sẽ về đó mất.
Lilly ôm Rebecca thật lâu. “Vài tuần nữa, mẹ sẽ lên thăm con, con yêu ạ. Ít nhất mẹ sẽ cố ở nhà lâu được ngần ấy.”
“Mẹ không phải...”
“Không, mẹ phải thế chứ.” Lilly ngắt lời. “Đây là thời gian của con, không phải của mẹ. Con nên tận hưởng từng giây từng phút. Nhưng ngày nào cũng phải viết thư cho mẹ đấy. Mẹ muốn nắm hết tình hình.”
“Vâng ạ.”
“Nhưng Becky này, điều quan trọng nhất là con phải tận hưởng nhé. Những điều tuyệt vời sắp đến với con đấy. Mẹ biết mà.”
Rebecca ước sao mình cũng hứng khởi được như mẹ, nhưng sự phấn khích của nàng giờ đã xẹp xuống vì hai mẹ con sắp phải xa nhau. Đây là ước mơ của mẹ nàng. Nàng ước gì Lilly mới là người vào cung chứ không phải nàng.
Nhưng vì Lilly, nàng khoác lên môi nụ cười tươi tắn, ôm mẹ lần cuối, và đi nhanh vào cung điện.

Bình luận