Chương 2

icon
icon
icon

“Tiểu thư có nghĩ mình sẽ đi hết cái hành lang này không?” Flora vừa thì thầm với Rebecca vừa cười toe toét khi họ đi sau một người hầu mặc chế phục còn tinh tươm hơn cả một vài quý tộc dọc theo hành lang dài hun hút.
Anh người hầu nghe giọng đùa của Flora liền ngoái lại đáp, “Phòng của tiểu thư Rebecca ở ngay góc cua kế tiếp kia. Thực ra nó gần với khu vực phòng chính hơn chỗ ở của những thị nữ khác đấy. Nữ hoàng nhớ đã gặp Bá tước Ryne khi bà còn bé và chính Nữ hoàng yêu cầu sắp xếp phòng đó cho tiểu thư. Khởi đầu thuận lợi nhé, tiểu thư.”
Khuôn mặt Flora sáng rỡ lên. Còn mặt Rebecca thì đỏ bừng. Một người hầu không nên biết những chuyện như thế. Chẳng gì thì đây cũng là cung điện cơ mà! Những người hầu ở đây có thể biết cuộc sống riêng tư của những cận thần nhiều hơn bất kỳ ai khác. Chẳng phải mẹ nàng đã dặn không được coi thường họ hay sao?

“Con không bao giờ coi thường người hầu cả,” Rebecca đã khẳng định với mẹ như thế.
“Mẹ biết là con không rồi, con gái, nhưng mà ở trong cung điện lại càng không nên.”
Chỉ là một trong nhiều điều vụn vặt Lilly đã dặn dò con gái trong tuần cuối cùng vừa rồi vì bà mệt nhoài với việc chuẩn bị cho cuộc sống mới của Rebecca tại cung điện. Tuy nhiên, sau một đêm ngon giấc mẹ nàng lại lôi chủ đề ấy ra.
“Nếu những người hầu yêu mến con, họ có thể vô cùng hữu dụng. Nên nhớ, làm việc ở trong cung điện là phương kế sinh nhai của họ. Thậm chí, vài người có thể dính líu tới mưu đồ gì đó, chỉ để khiến mình hơn người khác thôi. Nhưng điều quan trọng ở đây là họ sẽ có thông tin có thể mang lại lợi ích cho con, và nếu thích con, họ sẽ không ngần ngại chia sẻ.”
Nhớ tới lời khuyên của mẹ, Rebecca mỉm cười với người hầu và nói, “Cảm ơn…?”
“John Keets, thưa tiểu thư.”
“Cảm ơn John. Thật quý hóa khi biết cha tôi vẫn được Nữ hoàng nhớ đến.”
Anh ta gật đầu. John Keets là một thanh niên ưa nhìn với mái tóc màu nâu nhạt, cao ráo và trẻ trung. Khuôn mặt có vẻ khắc khổ nhưng khi anh ta cất tiếng nói thì nó trở nên thân thiện hơn. Flora nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng người đàn ông nào chẳng được Flora nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Vì cô khá trẻ đẹp và xinh xắn với mái tóc đen và cặp mắt nâu nên cũng thường nhận được nhiều cái liếc mắt đưa tình từ đàn ông.
Flora đã làm việc cho gia đình Marshall suốt sáu năm qua. Chỉ lớn hơn Rebecca vài tuổi, nhưng cô đã được mẹ cũng làm hầu gái của mình dạy dỗ thấu đáo công việc này. Chẳng thế mà đầu tóc người nhà Marshall được làm đẹp và sang hơn từ khi có Flora đến ở.
John trông thấy Flora liếc mình và cũng liếc nhìn lại. Cuối cùng, họ cũng đến cuối hành lang, tại đấy có hai lối rẽ. Anh ta rẽ sang phải và mở cánh cửa phòng đầu tiên.
“Hành lý của tiểu thư sẽ được chuyển đến ngay,” John nói, đưa họ vào căn phòng nhỏ. “Và được cất dọn ngay khi chúng được mở. Tiểu thư sẽ ở chung với Elizabeth Marly. Điều không may là Nữ hoàng không hề biết tiểu thư Elizabeth có tính hay xúi bẩy. Tiểu thư không nên quá thân thiết với cô ta.”
Anh ta không nói gì thêm. Như vậy là quá nhiều rồi! ‘Có tính hay xúi bẩy’ là thế nào nhỉ?
Flora chắc hẳn cũng thắc mắc giống nàng vì ngay khi cánh cửa sau lưng John vừa đóng lại, cô lên tiếng, “Nghe có vẻ là điềm gở.”
Đúng thật, nhưng Rebecca không định kết luận vội. “Có thể cô ta chỉ khơi mào sự việc, không hẳn là việc xấu, mà biết đâu chỉ là những việc không thích hợp trong cung điện thôi thì sao?” Thấy Flora tỏ vẻ nghi ngờ, nàng nói thêm, “Được rồi, khi gặp cô ta em sẽ có đánh giá chính xác hơn, và em sẽ không có lựa chọn nào khác cả vì chúng em sẽ ở chung phòng.”
Flora khịt mũi. “Căn phòng này nhỏ hơn nhiều so với mong đợi của tôi. Nhìn mà xem, nó dường như chỉ bằng phòng để quần áo của tiểu thư ở nhà thôi!”
Rebecca cười toe toét khi nghe giọng nói khinh khỉnh của Flora. Thực ra, căn phòng này lớn hơn phòng để quần áo của nàng, chỉ là nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ của nàng thôi.
“Em không nghĩ chúng em sẽ dành nhiều thời gian ở đây. Chỉ là chỗ để ngủ và thay xiêm y thôi,” Rebecca đáp.
“Và hai người sẽ huých khuỷu tay vào nhau khi thay quần áo cho mà xem.”
Nói thế cũng không ngoa. Không gian sàn cũng không nhiều. Chiếm hầu hết diện tích là một chiếc giường đôi trông giống như một cái giường cũi cỡ rộng của trẻ con. Hai bên đầu giường kê hai chiếc bàn hẹp và đặt bên trên hai chiếc đèn duy nhất trong phòng. Không có lò sưởi, chỉ có một lò than có lẽ sẽ không cần đến trong cả tháng tới. Một cái bồn tắm nhỏ được đặt phía sau tấm màn kê ở một góc phòng, cùng với một chiếc tủ nhiều ngăn, trên đó có một bình đựng nước và nhiều khăn tắm. Một chiếc bàn tròn nhỏ đặt vừa một khay thức ăn, nhưng chỉ có một chiếc ghế hẹp, và một chiếc bàn trang điểm duy nhất. Tuy nhiên, chi tiết nổi bật nhất trong phòng là những tủ quần áo nằm dọc theo hai bức tường rưỡi! Thậm chí, chúng còn che lấp những ô cửa sổ nên chỉ có chút ánh sáng ngoài trời len lỏi quanh các cạnh tủ trên bức tường đó.
Flora cũng nhìn chằm chằm vào mấy tủ quần áo. “Để xem nào, cái này cũng tốt đấy. Tôi tưởng có một phòng dành riêng cho việc thay quần áo, cho dù phải dùng chung với người khác. Tôi chưa từng hình dung phòng ngủ ở đây lại dùng làm phòng thay quần áo luôn. Mà lại có quá nhiều tủ quần áo trong khi chỉ có hai người, đúng không? Những bộ đầm đẹp của tiểu thư chiếm cùng lắm là một bức tường thôi. Nửa bức tường còn lại sẽ để trống…”
Flora chưa kịp nói hết câu khi mở chiếc tủ gần nhất và phát hiện nó đã chứa đầy quần áo. Cô bước tới chiếc tủ thứ hai, mở nó ra và cũng thấy tủ đã đầy đồ. Rõ ràng, tiểu thư Elizabeth đã chiếm hết tủ dọc bức tường này rồi. Flora đi đến bức tường có những ô cửa sổ bị che lấp, nhưng tủ đầu tiên cũng đầy, cả cái kế tiếp cũng thế. Cuối cùng, cô tìm thấy một cái chỉ mới đầy một nửa, và hai cái cuối cùng còn trống. Cô cũng kiểm tra hai cái tủ kê ở một nửa tường thứ ba. Chỉ một trong hai cái còn trống.
Flora cười phá lên. “Tiểu thư có tin rằng cái cô Elizabeth này không nghĩ mình có bạn cùng phòng không?”
“Có vẻ như vậy,” Rebecca đồng ý.
“Ái chà, tiểu thư này có quá nhiều quần áo nhỉ. Nhưng cô ta sẽ phải bỏ đi một ít, chứ không thì sẽ nhăn nhúm hết vì lèn quá chật. Becky, tiểu thư sẽ cần đến một nửa số tủ ở đây, để tôi lo liệu việc này ngay bây giờ.”
Flora bắt đầu chuyển những bộ đầm ra. Rebecca phụ cô một tay. Căn phòng cũng không có chiếc tủ ngăn kéo nào, không phải có thừa diện tích để đặt chúng, nhưng ít ra dưới đáy mỗi tủ quần áo cũng nên có một ngăn kéo lớn để nàng có thể xếp vào những chiếc đầm không cần treo.
Họ đã không phải nhét bừa quần áo của Elizabeth vào phần tủ của cô ta. Thực ra cô ta đã dùng cả một cái tủ chỉ cho hai chiếc váy dạ hội, và một cái khác cho loại trang phục giống như đồ hóa trang.
“Xong rồi đấy,” Flora nói, hài lòng với cách sắp xếp mới. “Ta chỉ nên dùng dãy tủ ở một bên tường thôi, nên tiểu thư kia có thêm hai cái nữa, nhưng không hơn. Tiểu thư sẽ không phải mặc đồ nhàu chỉ vì cô ta mang quá nhiều quần áo vào cung điện. Và tiểu thư biết rồi đấy,” Flora nói thêm, nhìn chằm chằm vào bên bức tường có tủ trống không đợi quần áo của Rebecca được cho vào, “chẳng có lý do gì mà tiểu thư không được tận hưởng chút ánh sáng nào cả. Những cái tủ này không được đặt ở những vị trí lý tưởng. Tại sao phải chắn cả hai cửa sổ khi mà không cần thiết như thế chứ. Chúng có thể dịch chuyển một chút sang hai bên để tiểu thư có thể lách người vào mở cửa sổ nếu muốn. Tôi sẽ nhờ ai đó có đôi vai khỏe khi hành lý của tiểu thư được đưa đến.”
Flora làm đúng như những gì cô nói, kết quả là một nửa cửa sổ không bị chắn nữa. Hai người đàn ông mang chiếc rương đầu tiên trong số bốn cái của Rebecca không nề hà giúp họ dịch chiếc tủ khi Flora lên tiếng nhờ vả và không quên kèm theo một nụ cười đong đưa. Một tấm rèm trắng mỏng có thể đã bị khuất trong đó hàng tháng trời hay lâu hơn giờ mới lộ ra và trông rất bẩn. Flora hứa sẽ giặt sạch nó vào ngày mai.

Ngay sau đó, cô hầu gái trở về nhà trọ, vừa đi ra vừa cười khúc khích, “Phòng của tôi chắc chắn là lớn hơn phòng của tiểu thư rồi.” Câu nói đó khiến Rebecca mỉm cười.
Tâm trạng vui vẻ của nàng không được kéo dài bao lâu. Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình rất cô đơn khi chỉ còn trơ trọi một mình trong cung điện.
Nàng được thầy đến nhà dạy riêng, nên chưa khi nào phải sống xa mẹ. Không một ngày nào trong đời nàng trôi qua mà không có mẹ bên cạnh. Vì thế, Flora cũng luôn ở trong tầm gọi của nàng. Nhưng lần vào cung này rõ ràng giống như gà tách mẹ, và điều này xảy ra sớm hơn nhiều so với mong đợi của Rebecca, trong khi nàng vẫn chưa có chồng để nương tựa.
Đúng là có vô vàn cơ hội tiếp xúc và gặp gỡ nhiều người thú vị, và biết đâu nàng có thể gặp được chồng tương lai ở đây. Nhưng thật tâm, Rebecca chỉ thích xuất hiện bình thường trong một mùa lễ hội bình thường, và có mẹ bên cạnh. Chỉ là nàng không muốn phá hỏng niềm vui của mẹ bằng cách nói ra điều ấy với bà. Tuy nhiên, họ không chỉ là mẹ con. Họ còn là bạn bè. Lẽ ra nàng nên nói với mẹ...

Bình luận