Chương 3

icon
icon
icon

Thời gian còn lại trong ngày không có việc gì, nên Flora trở về nhà trọ sau khi dọn xong quần áo ra khỏi rương. Còn Rebecca, đây là lúc nghỉ ngơi, làm quen với chỗ ở mới, và hồi phục sức khỏe sau một tuần mệt nhoài. Nàng được giao nhiệm vụ hầu Nữ công tước xứ Kent, mẹ của Nữ hoàng Victoria, nhưng bà công tước hôm nay không có mặt ở cung điện và đến ngày mai mới trở về.
Rebecca nằm duỗi người trên giường và nghĩ về Nữ hoàng. Nữ hoàng sống ở trong cung điện này, nhưng có thể Rebecca sẽ không bao giờ gặp. Có phải ai sống trong cung cũng được diện kiến Nữ hoàng đâu. Mà biết đâu nàng có cơ may gặp Nữ hoàng và hai người lại trở thành bạn thân thì sao. Khi ta sống trong cung điện thì bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra, Rebecca nghĩ khi nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Cậu làm gì thế này?” Một giọng nói the thé rít lên. “Sao lại chuyển mấy cái tủ đó đi thế? Tôi có thói quen dậy muộn.
Cậu cũng sẽ như thế. Ánh sáng sẽ đánh thức chúng ta dậy sớm hơn cần thiết.”
Ai đánh thức nàng mà thô lỗ vậy không biết! Rebecca chớp chớp đôi mắt đang mở to để nhìn một cô gái vừa bước vào phòng và rõ ràng đã thắp lên một trong hai ngọn đèn trên bàn đầu giường trước khi lớn tiếng đả kích nàng. Người cô ta thấp béo khiến cho chiếc đầm màu cam chật căng như muốn bung chỉ. Mái tóc màu vàng sậm được buộc gọn gàng ngoại trừ vài lọn tóc quăn rủ xuống hai bên má phúng phính. Phải có ai đó nói cho cô ta biết là màu cam không hợp với cô ta chứ, Rebecca nghĩ. Nó khiến làn da cô ta trở nên vàng vọt. Có thể cô ta cũng xinh nếu không khoác vẻ mặt cáu kỉnh như thế.
Đôi mắt màu xanh lá nhìn chằm chằm vào bức tường có một nửa cửa sổ lộ ra. Mặt trời đã lặn khi Rebecca vẫn còn đang ngủ. Không còn chút ánh sáng nào chiếu vào phòng từ hướng đó.
Vẫn còn ngái ngủ, Rebecca đáp không suy nghĩ, “Thì kéo rèm lại.”
“Rèm, không được,” cô bạn cùng phòng cãi lại vẫn với giọng gắt gỏng. “Rèm dày thì có thể được, nhưng chúng ta không thể kéo nổi, có phải không? Kể cả có rèm, chúng ta cũng không làm được.”
Rebecca choàng tỉnh như sáo. Cô ta giận thực sự và cũng chẳng buồn che giấu. Về một chuyện vặt vãnh như thế này ư?
Rebecca ngồi dậy và cau mày nhìn ô cửa sổ - nguyên nhân của sự công kích này. Nếu đây đúng là tiểu thư Elizabeth thì rõ ràng là nàng đã có một khởi đầu kém suôn sẻ rồi. Mà nàng tin chắc đó là cô ta rồi.
“Tôi có thể treo một chiếc váy lên đấy trước khi đi ngủ, và gỡ nó ra sau khi cậu thức dậy vào sáng hôm sau được không?” Nàng gợi ý. “Tôi rất tiếc, nhưng ánh sáng ban ngày không bao giờ đánh thức được tôi cho nên tôi không nghĩ nó gây phiền. Thắp đèn khi mà có thể tận dụng được ánh sáng mặt trời xem ra khá ngớ ngẩn.”
Lẽ ra, nàng không nên nói thêm như thế, bởi vì cô gái kia quay ngoắt lại nhìn nàng chòng chọc. “Vậy là cậu chưa bao giờ ngủ trong một căn phòng có cửa sổ ở hướng mặt trời chiếu vào rồi phải không?”
Rebecca chột dạ. “Không, tôi chưa. Cậu nói cũng có lý. Tôi đảm bảo là sẽ giải quyết được chuyện này.”
Khi Rebecca đứng lên, nàng cao hơn rất nhiều so với cô gái kia. Vì giống mẹ nên nàng cao đến hơn một mét bảy. Thực tế, nàng gần như giống mẹ hoàn toàn. Cả hai đều mảnh mai nhưng tròn trịa ở những nơi cần tròn trịa. Cả hai đều tóc vàng, dù có thể là nàng thừa hưởng mái tóc vàng từ cha, vì tóc Lilly có màu nhạt hơn. Rebecca cũng có đôi mắt màu xanh da trời của mẹ, dù mắt của nàng sậm hơn. Nhưng cả hai đều có gò má cao, chiếc mũi quý phái, và cằm hơi chẻ. Rebecca biết ơn tất cả những gì mình thừa hưởng từ mẹ vì Lilly được xem là một phụ nữ đẹp.
Rebecca mỉm cười, cố cải thiện tình hình. “Cậu là Elizabeth, phải không?”
“Đúng, còn cậu là...?”
Giọng cô gái vẫn còn đanh và hơi hống hách. Rebecca không tin được rằng Elizabeth chưa được thông báo về chuyện có người ở chung phòng với mình.
“Tiểu thư Rebecca Anne Victoria Marshall.”
Mặt nàng gần như đỏ bừng. Nàng hiếm khi giới thiệu tên đệm khi gặp gỡ người ngoài. Gia đình và bạn bè chỉ gọi nàng là Becky, dù mẹ nàng vẫn thường gọi nàng là Beck Anne mỗi khi bà quở mắng. Rebecca tin chắc là cha mẹ nàng đơn giản là không thể quyết định được việc đặt tên cho nàng như thế nào, nên rốt cuộc nàng mới nhiều tên đệm như thế. Nhưng Rebecca không biết tại sao mình lại cho người bạn cùng phòng biết cả như thế. Có thể nàng đã ngờ rằng hai người sẽ không thành bạn. Điều này thật quá tệ. Họ sẽ ngủ chung giường, trời đất ạ. Ít ra họ cũng cần phải thân mật chứ.
“Đặt theo tên Nữ hoàng, phải không? Khôi hài nhỉ.” Elizabeth nhận xét rồi đi đến bên một tủ quần áo và mở toang cửa ra.
Rebecca lấy làm vui mừng vì giờ nó là tủ quần áo của nàng và ương bướng đáp trả, “Thực ra không phải thế, lúc đó Nữ hoàng chưa là Nữ hoàng hay thậm chí sắp là Nữ hoàng khi tôi ra đời. Còn cậu thì trùng tên với nhiều Nữ hoàng. Cậu cũng thấy điều đó khôi hài chứ?”
Elizabeth liếc mắt qua vai. “Lẽ ra cậu không nên chạm tay vào đồ của tôi. Đừng làm thế lần nữa đấy.”
“Ở đây cậu không...”
“Tôi sắp xếp như vậy là hợp lý quá rồi.”
Rebecca cố nén cười trước câu đáp cáu kỉnh vừa rồi.
“Không, tôi muốn khác, cách sắp xếp của cậu không công bằng. Thậm chí giờ cũng không. Chúng tôi có chừa lại cho cậu hai cái tủ trống còn lại.”
Elizabeth rõ ràng không hài lòng. Cô ta thậm chí không thừa nhận nó và cất tiếng hỏi, “Chúng tôi?”
“Chị hầu gái của tôi và tôi.”
“Hầu gái của cậu có phòng ở đây cơ à?” Elizabeth quay ngoắt lại, miệng há hốc. “Cậu xoay xở thế nào vậy?”
“Không, chị ấy không ở đây. Chúng tôi...”
“À, cậu có nhà thành phố,” Elizabeth cắt ngang. “Gia đình tôi không có nhà ở đây, nên hầu gái của tôi phải ở nhà. Nhưng nếu cậu có nhà ở London, sao không ở đó mà chen chúc với tôi trong căn phòng bé xíu này làm gì?”
Nếu mới lúc trước Rebecca còn chưa chắc liệu có phải Elizabeth không thích nàng ở chung phòng, thì giờ nàng có thể quả quyết như vậy. Rõ mười mươi là cô gái này không hề thích có người ở cùng. Rebecca lẽ ra đã cảm thấy ngượng nghịu. Đúng là một cô gái ít khí phách hơn thì có thể thế thật. Nhưng nàng không đồng ý với lý do mà John Keets đã đưa ra. Cầu Chúa phù hộ cho anh ta.

“Cho dù căn phòng này không phải dành cho mình tôi, có nghĩa là tôi được sử dụng một nửa, thì nó cũng được chọn cho tôi theo gợi ý của Nữ hoàng. Tôi không có ý định đòi hỏi một căn phòng khác làm phật ý Nữ hoàng, nhưng nếu như cậu nhận thấy cách sắp xếp này không hợp lý, thì cậu cứ đi thỉnh cầu Nữ hoàng ấy.”
Elizabeth đỏ bừng hai má vì xấu hổ. Cô ta tưởng rằng mình có thể diễu võ dương oai khiến Rebecca bỏ đi hoặc xin lỗi, chỉ vì cô ta vào cung điện trước nàng hay sao?
“Ban nãy, tôi đang nói thì cậu cắt ngang,” Rebecca tiếp tục, “không, gia đình tôi không có nhà ở London, nhưng chúng tôi thuê một căn gần đây cho chị hầu gái để hàng ngày chị ấy có thể đến đây lo cho tôi.”
“Cậu sướng nhỉ,” Elizabeth nói bằng giọng ganh tị. “Không phải ai cũng đủ tiền để xa xỉ như vậy đâu. Thế giờ hầu gái của cậu đâu rồi?”
Rebecca hơi đỏ mặt mà không hiểu tại sao. Đương nhiên, không phải mọi gia đình quý tộc đều giàu có. Việc nhà nàng giàu chắc chắn không phải là lý do khiến nàng ngượng ngập.
Cũng may lúc này Elizabeth đã đi đến bên chiếc bàn trang điểm duy nhất trong phòng nên cô ta không thấy phản ứng trên khuôn mặt nàng. Cô ta kéo chiếc ghế bọc nhung bên dưới bàn có phủ ren rồi ngồi xuống sửa sang lại đầu tóc.
Rebecca nói trong lúc Elizabeth xoay lưng lại với nàng, “Không có lý do gì để Flora ở lại đây cả. Hôm nay, tôi không có việc gì phải nhờ đến sự giúp đỡ của chị ấy.”

“Không phải việc gì trong cung điện cũng xảy ra đúng kế hoạch. Cậu lúc nào cũng phải ở tư thế sẵn sàng cho bất kỳ tình huống bất ngờ nào, nếu không muốn bị động.”
Rebecca nhận thấy câu nói của Elizabeth nghe có vẻ là một lời khuyên hữu ích. Chỉ có điều, nàng không hiểu nổi tại sao cô gái đáng ghét này lại muốn khuyên nàng.
“Cậu có thể bù lại việc tự tiện thay đổi căn phòng bằng cách bảo hầu gái của cậu làm tóc cho tôi. Lâu nay, tôi vẫn nhờ hầu gái của tiểu thư Jane, nhưng cô ấy lại ở tít phía bên kia cung điện.”
Rebecca lẽ ra nên biết Elizabeth khuyên nàng là có ý đồ.
“Tôi không chắc Flora có đồng ý làm thêm việc hay không,” Rebecca đáp.
Nhưng Elizabeth không chịu dừng ở đó. “Chị ta sẽ nói gì chứ? Chị ta làm việc cho cậu, thì phải làm những gì cậu bảo chứ.”
“Thực ra, chị ấy làm việc cho gia đình tôi. Cậu có thể nói với mẹ tôi một tiếng về chuyện này chăng?”
Nghe thế, Elizabeth nhăn mặt. “Thôi khỏi, tôi cứ nhờ hầu gái của tiểu thư Jane như lâu nay là được rồi.”
Rebecca lắc đầu. Nếu Elizabeth cố thân thiện với nàng dù chỉ một chút, thì Rebecca sẽ nói chuyện này với Flora. Thậm chí, nàng còn có thể cho chị hầu gái thêm chút tiền vì làm thêm việc này.
Sợ quên rồi lại phải nghe thêm nhiều lời phàn nàn bằng cái giọng the thé từ cô bạn cùng phòng vào buổi sáng hôm sau, Rebecca lấy chiếc váy dày nhất của mình mắc lên giữa hai cái tủ.
“Cậu có mang y phục hóa trang theo không?” Elizabeth hỏi. “Drina thông báo tối nay có ca vũ nhạc kịch đấy.”
“Drina?”
“Là Nữ hoàng .”
Cái lỗi ấy của Rebecca có thể bỏ qua được vì chỉ có các thành viên trong gia đình hoàng gia mới gọi Nữ hoàng Victoria bằng cái tên thời thơ ấu của bà. Chẳng biết có phải nàng được phân ở chung phòng với một thành viên của hoàng gia và vô tình đối xử với cô ta một cách thiếu kính cẩn không nữa.
Lần đầu tiên trong đời nàng ước sao mẹ nàng đã nuôi dạy nàng theo khuôn phép truyền thống hơn là sự thoải mái mà bà đã làm. Nếu cha nàng không qua đời khi nàng còn quá bé thì việc học của nàng có lẽ đã theo đúng quy cách như những cô gái thuộc gia đình dòng dõi khác.
Tiết hạnh, trong sáng, gần mười tám tuổi và chưa từng được hôn. Chơi thạo ít nhất một loại nhạc cụ và hát được - vâng, nàng biết hát, nhưng nàng rất lúng túng khi đụng đến những loại nhạc cụ và nàng đã cố học đến bốn loại khác nhau trước khi Lilly bỏ hết chúng đi. Nàng nên biết một chút về một hai ngoại ngữ, và quả thực, nàng thông thạo tiếng Pháp. Biết vâng lời, đúng thế, nàng là một cô con gái ngoan ngoãn và có thể là một người vợ ngoan. Ít nhất là nàng sẽ cố. Giả vờ ngốc nghếch một chút, không, nàng hoàn toàn thất bại ở điểm ấy.
Lilly từng nói, “Phụ nữ chúng ta nên giữ trí thông minh, nếu có, chỉ riêng mình biết, con nên nhớ như vậy. Và mẹ vẫn luôn nhắc nhở con rồi đấy, con gái. Nếu con phải vờ ngu ngốc, thì con buộc phải làm thế. Thật không may, đó là điều một quý tộc trung lưu mong đợi ở vợ mình, nhưng biết đâu con may mắn cưới được một người đàn ông thượng lưu. Có thể chồng con sẽ thích chuyện trò với con về một vài chủ đề và đương nhiên cuộc nói chuyện sẽ không diễn ra khi có mặt của đầy tớ và người nhà, đó là điều hầu như mọi người chồng đều mong đợi vợ mình phải biết. Nhưng nếu con không được may đến thế, thì... hãy đủ thông minh để vờ ngu ngốc!”
Đương nhiên, nếu Lilly đã nuôi dạy nàng theo cách truyền thống khắt khe thì nàng có thể đã khóc sướt mướt vì bị Elizabeth ăn hiếp rồi. Trái lại, sống với mẹ giúp nàng có sự gan lỳ để tự xử lý mọi việc. Sống với mẹ giúp nàng hiểu rằng phụ nữ không chỉ có những thứ đàn ông mong đợi. Sống với Lilly không hề khiến nàng hư, mà nó còn giúp nàng luôn sẵn sàng đương đầu với mọi chuyện - ngoại trừ xúc phạm một thành viên của gia đình hoàng gia.
Nàng tái mặt khi nghĩ đến đó. “Cậu có họ hàng với Nữ hoàng ư?”
“Sao cậu lại nghĩ như thế?” Elizabeth nói với giọng hơi tự mãn.

Giờ Rebecca mới hiểu Elizabeth chỉ muốn khẳng định với Rebecca rằng cô ta biết nhiều về cung điện hơn nàng. Làm cho Rebecca hoảng hốt mang đến cho cô ta niềm vui.
Nhẹ nhõm vì mình không hề phạm húy nhưng thấy bực mình với Elizabeth, Rebecca đanh giọng. “Tôi có được thông báo về ca vũ nhạc kịch gì đâu.”
“Cậu đâu có ở đây để được thông báo, phải không?”
Đúng là thế, nhưng chắc là nàng không nên tham gia khi chưa được mời. Elizabeth thì không nghĩ vậy.
“Hy vọng cậu không chỉ mang vào đây một bộ y phục hóa trang, và phụ kiện để ứng biến những bộ y phục khác nhau. Nữ hoàng thích tiệc tùng, nhất là những buổi khiêu vũ hóa trang, và dù Người bảo là ca vũ nhạc kịch, thì cậu cũng phải đến dự với y phục hóa trang. Cũng dễ hiểu thôi vì Nữ hoàng vẫn còn trẻ, lớn hơn cậu và tôi không bao nhiêu nên sở thích cũng không khác nhau nhiều.”
Rebecca lại cảm thấy mặt mình đỏ lên lần nữa. Nàng và mẹ đã sơ ý không tính đến việc này khi chuẩn bị quần áo cho nàng. Ngay cả một chiếc mặt nạ nàng cũng không có nữa.
Elizabeth đoán ra được phần nào. “Ồ, tiếc nhỉ. Khởi đầu tệ thật, phải không?”
Rebecca nghe giọng Elizabeth có chút hả hê, đúng không nhỉ? Có thể, nhưng cô gái đó vẫn tiếp tục, “Tôi sẽ cho cậu mượn một bộ,” cô ta ngừng nói, ngước lên nhìn thân hình mảnh mai, cao ráo của Rebecca, “nhưng rõ ràng là cậu mặc không vừa đồ của tôi rồi.”
“Vậy chắc tôi phải xin phép...”
“Không được, trừ phi cậu ốm, còn không thì cậu không được vắng mặt đâu đấy. Chúng ta phải tham gia tất cả các buổi tiệc, nhất là vì những bậc quyền cao chức trọng nước ngoài đến dự tiệc cần phụ nữ để khiêu vũ và nói chuyện cùng. Cho nên cần phải thể hiện thật tốt vì bộ mặt của hoàng gia.”
Lilly đã nói trước với nàng điều này. Đó là lý do tại sao dự tiệc ở cung điện có thể được xem là cơ hội vàng. Nàng sẽ gặp được một số đàn ông chưa vợ và có thể lấy làm chồng. Và bản thân nàng cũng góp phần gây ấn tượng cho chính những bậc quyền cao chức trọng đó. Nàng phải báo cho mẹ biết. Lilly có thể yêu cầu thợ may ở nhà khẩn trương may y phục hóa trang cho nàng vì họ đã có số đo của nàng, nhưng tối nay thì không thể kịp được rồi. Mà chuyện này gây hại cho nàng thế nào được chỉ vì nàng không hề biết chứ.
“Tôi nghĩ cáo ốm...”
“Trật tự để tôi nghĩ xem nào,” Elizabeth nói. “Những tiểu thư khác cũng thấp người như tôi, nên chắc chẳng thể cho cậu mượn được dù họ có dư vài bộ. Cậu giống cha à?”
“Không, tôi giống mẹ.”
Elizabeth không hề nghe thấy. “Để xem liệu tôi có thứ gì dùng được không,” cô ta nói và đi thẳng đến một tủ áo của mình. Sau một lúc lục lọi, cô ta quay lại cầm một cái mũ ba góc thịnh hành từ mấy thế kỷ trước. Cô ta mỉm cười. Khuôn mặt cô ta bỗng thay đổi một cách đáng kinh ngạc. Nụ cười làm dịu đi những đường nét cáu kỉnh và khiến cô ta trông thật thân thiện!
“Bạn cùng phòng trước đây của tôi lúc về bỏ quên lại cái này. Cô ta mặc ghi-lê và quần âu cùng với cái này để tạo nên một bộ y phục hóa trang đấy. Trông nó không vừa mắt lắm, nhưng tôi đảm bảo là chúng ta có thể tìm cho cậu một chiếc ghi-lê, thậm chí cả quần ống túm để mặc cùng. Một vài người hầu quanh đây ăn mặc khá tươm đấy, tôi nói thế nhỡ đâu lúc vào cậu không để ý.”
Rebecca cau mày nghi hoặc. “Vậy tôi hóa trang thành...”
“Lính ngự lâm, đương nhiên rồi. Tôi nghĩ chắc chẳng ai để ý là cậu không đeo kiếm đâu. Cậu thấy đấy, chiếc mũ này đã lỗi thời nhưng phù hợp. Và là một bộ y phục hóa trang hoàn hảo cho phụ nữ. Một người đàn ông không thể bỏ mũ ra được. Bỏ mũ ra thì phải là mặc y phục hóa trang nữa! Nhưng một phụ nữ thì khác nhé - cậu biết đấy, chúng ta bình thường đâu có mặc quần ống túm! Với chúng ta, đây là một bộ y phục hóa trang chẳng chê vào đâu được.”
Quả thực, Elizabeth nói đúng. Và cô ta có vẻ rất hài lòng vì đã tìm ra cách giúp Rebecca nên Rebecca không đành lòng nói rằng nàng thà chịu chê trách vì không tham gia buổi tiệc còn hơn là xuất hiện trong bộ y phục ngớ ngẩn mà có khi còn bị chê thậm tệ hơn vì cố hóa trang thành đàn ông.
“Có lẽ, cậu nên lèn hết tóc vào bên dưới mũ ấy,” Elizabeth nói thêm khi cô ta ném cái mũ về phía Rebecca. “Cậu cho chị hầu gái nghỉ hôm nay đúng là xui thật nhỉ?”
Thế, tốt hơn rồi đấy. Rebecca không bất ngờ khi nghe thấy lời nhận xét ác ý đó từ người bạn cùng phòng. Việc nàng nghi ngờ Elizabeth khi cô ta sốt sắng giúp nàng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Nhưng Elizabeth có vẻ như không mong đợi một câu trả lời. Cô ta lôi một bộ y phục hóa trang ra khỏi tủ áo, nhưng không trải nó ra giường, mà chỉ gấp nó lại vắt trên cánh tay.
“Tôi muốn làm tóc trước, dù điều đó có nghĩa là phải tha quần áo đi khắp cung điện để thay sau,” cô ta thở dài. Lúc đi ra cửa, cô ta nói thêm, “Tôi sẽ nhờ người mang áo ghi-lê đến cho cậu.”
Có thể cô ta sẽ không làm điều đó. Rebecca nghĩ khi ngồi xuống giường. Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Việc Elizabeth đề cập đến sự bất tiện khi phải nhờ hầu gái của người khác làm tóc cho thấy phỏng đoán của nàng là đúng. Nàng tin chắc rằng Elizabeth sẽ không giúp nàng. Nhưng rồi một chiếc áo ghi-lê được gửi đến, và không đầy năm phút sau một người hầu khác mang cho nàng vài chiếc quần ống túm để mặc cùng với ghi-lê. Bất giác, Rebecca cảm thấy mình thật không phải vì đã nghi ngờ Elizabeth Marly.

Bình luận