Chapter 1

icon
icon
icon

Nhà lão Kha lé hôm nay đông khác thường, mấy con bạc kháo nhau có ông khách quen ở Hà Nội về góp mặt, nghe đến ông khách biển xe 29, mấy con bạc sừng sỏ như cảm thấy có luồng điện chạy qua người, bởi vì ông này đặt cửa bao giờ cũng gấp nhiều lần so với mấy con ma làng nơi đây, nhiều lúc chính ông ta cầm cái luôn. Thấy các con bạc tụ về sới của nhà mình, khuôn mặt lão Kha lé hớn hở như trúng số đề, lão dặn thằng con trai chuẩn bị đồ ăn đêm cho mọi người chu đáo, kiểu vui lòng khách thắng, vừa lòng khách thua, đó là bí quyết để hút khách. Bữa ăn tiếp sức thật ra chỉ có nửa con gà luộc lấy nước, sau đó cho mấy lạng gạo đã ngâm đổ vào bật nhỏ bếp đun trong một tiếng là được, lão Kha lé còn xào nấm, thái nhỏ hành cho vào, như vậy khiến bát cháo gà có vị thơm ngon không kém mấy hàng ăn trên phố huyện. Chỗ thịt gà được xé phay cho vào đĩa để sẵn bên cạnh, khi nào đánh bạc thấy đói, các con giời sẵn bát và môi tự múc cháo rồi thêm hạt tiêu gia vị tùy khẩu vị.

 

Nửa đêm trong khi những con bạc ném tiền theo tiếng chẵn lẻ, có kẻ trắng tay nên thất thểu bước ra gian ngoài múc bát cháo gà húp tạm, số tiền y vừa vay của lão Kha lé cầm chưa nóng tay đã vào túi kẻ khác qua dăm lần mở bát, giờ đây nhà chỉ còn hai sào vườn là thứ tài sản duy nhất để gán nợ. Ở chiếc bạc không thiếu kẻ chầu rìa, trước chỉ đánh cò con sau khi ngấm rồi bắt đầu chơi lớn, những con bạc chơi tất tay rời chiếu, ngay lập tức có kẻ khác lấp chỗ trống. Nói như lão Kha lé, đã tới đây thằng nào cũng mong dỡ nhà thằng khác về làm chuồng trâu nhà mình, sự thân quen hay tình huynh đệ không quan trọng bằng tiếng chẵn lẻ của nhà cái. Không hiểu sao dân cờ bạc hay thích câu nói “cờ bạc ăn nhau lúc gà gáy”, có lẽ tầm đó nhiều anh hùng đã rớt đài, chỉ còn những cao thủ ngồi lại. Sự tỉnh táo cũng như bản lĩnh sẽ quyết định tất cả. Dù kẻ thắng người thua là ai, lão Kha lé với tư cách chủ chứa bạc vẫn ăn đậm, ngoài số tiền cho vay lãi, tiền cầm đồ, lão thu tiền hồ không thiếu xu nào.

 

Trời bắt đầu tờ mờ sáng, tiếng gà bên nhà hàng xóm gáy vang, như hiệu ứng dây chuyền, từ đầu làng ra đến bờ đê xóm bãi, tiếng gà xen lẫn tiếng chó sủa hóng rộn ràng báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Trên chiếu bạc lúc này chỉ còn hai kẻ kì phùng địch thủ. Người đến từ Hà Nội vốn nổi tiếng với những canh bạc lớn, dù thức cả đêm nhưng ông ta vẫn đóng bộ sơ vin như công chức đi dự họp hội nghị vậy. Tương phản với ông khách lịch sự hào hoa, kẻ còn lại trẻ trung nhưng gây sự chú ý, bởi y mặc bộ đồ nâu sồng còn đầu cạo nhẵn, không cần nói ai cũng biết đây là ngươi đã qui y cửa Phật. Dân đánh bạc quen tại sới hay gọi là sư Hân, mặc dù y chỉ là chú tiểu ở chùa làng Văn Xá. Lão Kha lé cùng mấy con bạc đang húp cháo cầm hơi theo đúng nghĩa, bất ngờ trong chiếu bạc có tiếng cãi nhau, chưa đầy 10 phút tiếng đã chuyển thành tiếng chửi bới mạt sát khiến lão phải chạy vào can ngăn. Vị khách biển 29 lịch lãm đã không giữ được bình tĩnh, ông ta văng đủ thứ vào mặt sư Hân vì tội chơi bố láo, vốn đầy mình kinh nghiệm, chỉ cần nghe qua lão Kha lé hiểu ngay, do thua hết sạch tiền nhưng sư Hân vẫn cầm cái mở bát kiểu “tay không bắt giặc”, trò này hầu như con bạc khát nước nào cũng diễn vài lần.

 

Đen cho sư Hân vì ông khách người Hà Nội chơi tất tay và thắng lớn, đến nước này biết mình sai nên y chọn cách im lặng không đáp lời, tuy nhiên khi vị khách biển 29 chửi thêm một câu “thằng con hoang”… Trong nháy mắt sư Hân rút ngay lưỡi lê thủ sẵn trong người, y vung tay đâm ngập sâu vào ngực kẻ dám xúc phạm mình. Mặc cho lão Kha lé đờ người vì kinh sợ, không buồn để tâm đến nạn nhân gục ngay xuống chiếu bạc, sư Hân lạnh lùng vơ toàn bộ số tiền nhét vào chiếc túi vải rồi bước ra ngoài.

Bình luận