Chapter 2

icon
icon
icon

Bờ đê của làng Văn Xá do được ánh trăng chiếu sáng, vì thế buổi tối bà con dân lang hay rủ nhau ra ngồi hóng mát. Nhìn từ xa cách vài mét có một nhóm người, họ rôm rả trò chuyện sau một ngày làm lụng vất vả. Người nhà quê vốn hay tiết kiệm, ra bờ đê ngồi vừa hưởng gió trời lại không tốn tiền thắp đèn dầu trong nhà, bà con ngồi đến khuya liền réo lũ trẻ con đang nô đùa về đi ngủ. Có lẽ trừ những ngày mưa gió hoặc mùa đông rét mướt, suốt mấy tháng hè bờ đê luôn nhộn nhịp, thậm chí đông vui không kém khi trảy hội. Khác với những người lớn tuổi, đám nam thanh nữ tú thường chọn chỗ tối để tâm sự cũng như tránh xa sự đàm tiếu của dân làng.

Gần điếm canh đê có một đôi trai gái đang thì thầm to nhỏ, với vẻ mặt lo lắng Cúc thông báo với bạn trai:

-Em chậm kinh mấy tháng rồi, nếu thầy u biết là chết em.

Thuận không phải ai xa lạ vì là người cùng làng, sau khi ra trường đã về công tác tại Tòa án của Huyện, bố mẹ Thuận là cán bộ gương mẫu hiện vẫ đang công tác trên thành phố, khác với bố mẹ Cúc chỉ làm nông dân. Không hiểu sao Thuận yêu say mê cô sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm, trong những phút giây không làm chủ được bản thân, Thuận và Cúc đã nếm trái cấm nhiều lần, cái thai đang lớn dần trong bụng Cúc là kết tinh của mối tình say đắm.

Dù yêu Cúc nhưng Thuận biết rõ, bố mẹ anh là cán bộ vì thế họ không muốn làm thông gia cùng bố mẹ Cúc, trước sự việc lỡ làng như hiện nay, Thuận sợ nếu Cúc làm ầm lên sẽ phá hỏng tiền đồ sáng lạn trước mặt. Ôm người yêu vào lòng, Thuận âu yếm nói; Chuyện trăm năm không phải thích là được, đợi ông cụ nhà anh đi công tác Liên Xô về, lúc đó anh sẽ báo cáo tình hình. Cúc áng chừng cái thai chừng bốn tháng, trong khi thời gian ông bố của Thuận đi Liên Xô không biết bao giờ sẽ về, cô có thể chờ được nhưng đứa bé trong bụng đủ ngày đủ tháng sẽ phải chào đời. Cúc gặng hỏi; Vậy anh nói chuyện với mẹ mình xem. Tia hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, vẫn bằng giọng nhẹ nhàng, Thuận nói nhỏ; Mẹ anh biết chuyện em ăn cơm trước kẻng sẽ không chấp nhận một cô con dâu như vậy, thôi đợi bố anh cho dễ nói chuyện. Đêm đã khuya, nhìn theo người yêu dáng cao gầy đang rảo bước đi chúi về phía trước, lúc bóng của Thuận khuất dần sau rặng nhãn đầu làng, Cúc cay đắng khi biết mình vừa gặp phải thằng sở khanh mang danh trí thức. Khi ngỏ lời yêu sao hắn nói năng ngọt ngào đến vậy, cô cả tin dâng hiến tất cả, còn bây giờ hắn quất ngựa truy phong còn giọng nói trơn tuột như xà phòng 72 vậy.

 

Giữa bờ đê vắng lặng không một bóng người, Cúc rùng mình khi nghĩ đến những lời đàm tiếu của dân làng nếu họ biết cô chửa hoang, rồi sau này thầy u của cô sẽ không dám ngẩng mặt đi đâu vì nỗi ô nhục khủng khiếp. Nhìn con sông bàng bạc dưới ánh trăng, thỉnh thoảng có một chiếc thuyền con đang rải lưới bắt cá, Trong đầu Cúc thoáng nảy ra quyết định, cô muốn dòng sông là nơi gột rửa mọi tội lỗi của mình gây ra cho thầy u, dòng sông là nơi cô gửi thân xác vĩnh viễn. Gạt những dòng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt, Cúc lặng lẽ bước từ triền đê xuống con sông quê thân thuộc.

Bình luận