Trong căn phòng 24 mét vuông,
việc ba thế hệ chung sống dù chật hẹp nhưng chẳng thể cơi nới vì tầng trên là những
hộ gia đình khác. Ngày trước hồi vừa về làm dâu, vợ chồng cô ngủ dưới nhà có tấm
ri đô che lại, bố chồng ngủ trên gác xép cao chưa tới mét rưỡi nên không thể đứng
thẳng phải khom người. Sau này bố chồng tuổi cao không thể leo cầu thang, vợ chồng
cô liền chuyển lên gác còn chiếc sập gụ dưới nhà dành cho hai ông cháu nên mọi việc
tạm ổn. Buổi trưa do cu Tạ Văn Yến ăn tại lớp mẫu giáo
nên chỉ còn ông hai Lạng cùng con dâu ngồi ăn cơm, nhìn tờ lịch trên tường, ông
điềm đạm nói: -Bác cả Hoa như đèn dầu trước gió nên bệnh viện
trả về đêm qua, chị mua cân đường, hộp sữa sang thăm cho phải đạo. -Nhưng còn… Không đợi con dâu nói hết, ông hai Lạng biết
việc con dâu ông cả Hoa là nguồn cơn sự việc, chính vì thế hai gia đình sống chung
một số nhà nhưng hiếm khi qua lại thăm viếng. Thậm chí bây giờ đến ngày giỗ các
cụ thân sinh, nhà ai người đó tự làm bởi đúng như câu “dâu dữ mất họ, chó dữ
mất láng giềng”. Ông hai Lạng đoán chắc khi người ông cả Hoa mất đi, con trai
và con dâu của ông ý sẽ bán nhà chuyển sang nơi khác, đến lúc đó một giọt máu đào
thành ao nước lã vì hiện giờ sống ở đây đã như mặt giăng, mặt giời. Cầm cuốn Vạn
sự Canh Ngọ đã cũ ngay ở trên nóc tủ, ông hai Lạng muốn tự mình xem giờ tốt để liệm
cho anh trai nếu chẳng may không qua khỏi, mặc dù ông biết đám con cháu ông cả Hoa
chẳng cậy nhờ đến mình. Người ta nói sẩy cha còn chú, nhưng đó là thời xưa còn thời
nay tân tiến quá khiến họ nhà tôm lộn cứt lên đầu, mọi tôn ti trật tự đều chẳng
còn như xưa. Chợt nhớ ra điều gì, ông khẽ thở dài nói với người con dâu: -Chồng chị sinh đúng vào năm đói Ất Dậu vì thế
số khổ, thằng cháu đích tôn của tôi sinh vào năm Ất Sửu cũng chẳng khá nổi vì dính
đến trận đổi tiền nên cửa nhà sa sút.
-Đúng là đến thời kì vô phúc mục mả.
Sau lễ 100 ngày của ông cả Hoa không lâu, gian hàng vẫn cửa đóng then cài do mấy người con của người đã khuất chẳng thể tìm được tiếng nói đồng thuận. Ông hai Lạng buổi sáng tự mình pha tách cafe trước khi bắt đầu mở cửa hàng vẽ truyền thần, nếu như pha trà ông để con dâu pha giúp, nhưng pha cafe ông thường tự tay thực hiện sau đó mở toang cửa sổ ngồi nhìn từng giọt cafe tí tách rơi. Khoảng sân rộng hơn chục mét vuông là nơi lấy nước và giặt giũ của nhiều hộ trong cùng số nhà, tuy nhiên lúc đầu giờ sáng mọi người đi làm khiến sự yên tĩnh hiếm hoi giúp ông có thời gian đọc báo và thưởng thức tách cafe một cách trọn vẹn. Đang ngồi tận hưởng buổi sáng thanh bình, ông hai Lạng bất ngờ nghe thấy tiếng người con trai đứng ngay giữa cửa nói:
-Thầy có khoẻ không, con đã về.
Ngắm người con trai chưa đến 50 nhưng tóc đã bạc trắng, gien nhà ông chẳng ai có máu xấu nên việc này chắc bởi suy nghĩ nhiều. Ông hai Lạng nhớ đến câu “một ngày tù bằng nghìn thu ở ngoài”, trong khi con trai ông là Tạ Đình Cân đi tù từ năm 1988 như vậy là được 2 năm 6 tháng. Không nằm ngoài dự đoán của ông, án 3 năm chắc do cải tạo tốt nên được ra từ sớm trước 6 tháng. Chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt cho con trai, ông hai Lạng buông một câu:
-Về là tốt rồi.
Bình luận