Chánh án Thuận đến tòa án từ sớm, ông muốn bàn giao công việc để tập trung cho việc chữa bệnh. Mặc dù chưa đến tuổi nghỉ hưu, nhưng xét năm công tác ông có thể xin cấp trên cho về nghỉ sớm. Kể từ ngày phải đặt stent, theo lời khuyên của bác sĩ ông giảm cường độ làm việc vì sức khỏe là trên hết. Có tiếng điện thoại của người bảo vệ thông báo, ở ngoài phòng thường trực có vợ một nạn nhân đến xin gặp để cảm ơn, nhìn đồng hồ thấy chưa đến giờ họp giao ban, ông Thuận đồng ý cho người nhà lên phòng gặp mình. Sau tiếng gõ cửa, người khách mặc đồ đen vào gặp khiến ông Thuận thoáng giật mình, cô Cúc người yêu ngày trước ông đã bỏ rơi nay xuất hiện trước mặt, gặp lại cố nhân ông Thuận không biết nên vui hay buồn. Dù sao một phần tư thế kỉ đã trôi qua, giờ đây ai cũng có cuộc sống riêng của mình, ông Thuận lấy lại sự bình tĩnh rót nước mời khách.
Gặp lại người yêu cũ đã phụ bạc, dù thời gian đã lùi xa nhưng kí ức tủi nhục vẫn khiến bà giáo Cúc thấy uất nghẹn. Ngày đó khi kẻ sở khanh mang danh trí thức phủi tay, Cúc đã trầm mình xuống con sông quê, tuy nhiên đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, cô kịp quay đầu lại bờ, bởi vì Cúc không muốn đứa con trong bụng phải chết oan nghiệp khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Sinh linh bé nhỏ của cô vô tội trước sự đểu cáng và hèn nhát của kẻ không đáng mặt đàn ông, hôm nay kẻ đó đang ngồi ở một vị trí để phán xử người khác. Bà giáo Cúc nhìn thẳng vào mặt vị chánh án, sau đó hỏi thăm; Tôi được biết sau lần gặp nhau ở triền đê, anh có lấy con một vị lãnh đạo trên thành phố, mặc dù vợ chồng anh tốn nhiều tiền vào Nam ra Bắc nhưng không thể có được một mụn con.
Mở chiếc túi xách tay, bà giáo Cúc đặt trước mặt vị chánh án lá thư đã nhuốm màu thời gian, không cần đọc nhưng ông Thuận biết rõ nội dung bức thư, bởi vì chính ông đã viết gửi cho Cúc yêu cầu phải phá ngay cái thai. Chính điều này khiến ông luôn hối hận, bởi dòng họ Nguyễn Đình của ông đứng trước nguy cơ tuyệt tự khi người nối dõi không có. Thoáng nghĩ đến cả một khối tài sản không người thừa kế, trái tim của ông Thuận lại thấy nhói đau dù bác sĩ yêu cầu không được xúc động mạnh. Bà giáo Cúc lấy tiếp một tờ giấy khác đặt trước mặt, đó là tờ chứng sinh một đứa bé trai nặng 3,4 kg được sinh vào lúc 20g35 ngày 21 tháng 12 năm 1980. Đôi mắt ông Thuần nhòe đi, một cảm giác sung sướng như sắp bùng nổ khi phần khai sinh tên bé trai là Nguyễn Đình Thiện. Bỏ qua mọi vướng mắc, ông Thuận luống cuống hỏ thăm về giọt máu rơi của mình, con người ta khi đứng trước vòng luân hồi sinh tử, mọi công danh sự nghiệp bỗng chốc chỉ là hư không, ông Thuận sau lần vào viện tim đã nghiệm ra điều đó. Đứa con rơi vãi sẽ hơn vạn liều thuốc bổ, nó giúp ông cảm thấy sống có ích hơn rất nhiều.
Bằng một giọng đều đều không chút cảm xúc, bà giáo Cúc kể cho ông chánh án Thuận nghe về đứa con lạc loài; Sau mấy tháng đến ở nhờ nhà của người quen, khi sinh con được vài ngày, không chờ đứa bé kịp rụng rốn, bà giáo Cúc đã đặt nó ngay trước cổng chùa làng. Dù thời gian qua lâu, bà vẫn không quên được, buổi sáng bỏ rơi đứa con mình mang nặng đẻ đau nhằm ngày Giáng sinh của bên Công giáo. Lúc bà giáo Cúc nhận được tin dữ, bà đoán trước sẽ có ngày đó, bởi vì việc ông chồng ham đánh bạc không còn chuyện lạ. Tuy nhiên khi được bên cơ quan điều tra và báo chí thông tin về kẻ sát nhân, bà cảm thấy như có ngàn mũi kim châm vào người, linh cảm của người mẹ không bao giờ sai, kẻ sát nhân đó chính là đứa con bà bỏ lại cổng chùa khi xưa.
Chánh án Thuận gần như chết lặng, bởi đó là phiên tòa cuối cùng ông ngồi ghế chủ tọa trước khi xin nghỉ dưỡng bệnh. Ông nhớ rõ lúc vị đại diện Viện kiểm sát giữ quyền công tố đọc xong phần luận tội, không có nhiều tranh luận xảy ra, bởi vì nhân chứng vật chứng đủ hết, bản thân bị cáo Hân trước toàn đã nhận tội một cách rõ ràng nhưng không hối hận. Hôm đó với tư cách là người có nghĩa vụ và quyền lợi, bà giáo Cúc đứng lên phát biểu, khiến ông hơi cụp mắt xuống vì nhận ra cố nhân. Trước tòa bà giáo Cúc xin mở cho kẻ sát nhân một con đường sống, bởi y còn quá trẻ nên đã lầm đường lạc lối, bà từ chối đòi bồi thường tổn thất cũng như chi phí đám tang. Khuôn mặt ông Thuận trắng bệch, ông nhớ lại sau nửa giờ nghị án, với tư cách Chánh án chủ tòa phiên tòa, chính ông đã tuyên án tử hình dành cho tên Hân, bởi theo ông đánh giá, tên tội phạm đã mất hết tính người nên cần loại trừ vĩnh viễn khỏi xã hội.
Tiếng bà giáo Cúc vẫn vang lên; Ngày xưa bằng lá thư giục tôi phá thai, ông đã nhẫn tâm chối bỏ nó. Ông chắc hiểu rõ hơn tôi câu nói “Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông”, nhưng ông thì có. Bởi nếu không vì hèn nhát của ông và tôi, chắc nó không đến mức bị bố đẻ mình lần thứ hai chối bỏ và…Bà giáo Cúc khóc nấc lên, bằng giọng cay đắng và phẫn uất do bị dồn nén bao năm bà chốt lại; Ông có thể phán xử mọi người theo nhiệm vụ, nhưng cả tôi và ông sẽ phải đối diện với tòa án lương tâm. Mặc dù tôi không tin người như ông có lương tâm để đối diện với tòa án đó, thôi ông hãy coi như đây là nhân quả, nói xong bà giáo Cúc rời khỏi phòng làm việc của vị chánh án. Khi cánh cửa phòng khép lại, ông Thuận cảm thấy như có hàng chục bàn tay đang thay nhau bóp mạnh vào trái tim của mình, cơn nhồi máu cơ tim đã quật ngã ông xuống nền nhà, trong tay ông vẫn nắm chặt tờ giấy chứng sinh của bé trai mang tên Nguyễn Đình Thiện.
Vĩ thanh:
Sư Ông gõ mõ tụng kinh từ sáng sớm, sau đó ngài xuống gian thờ vong thắp hương và làm lễ siêu linh tịnh độ cho những hương hồn còn vấn vướng nơi trần thế. Từ phía trên, bức di ảnh của tiểu Hân đang nhìn sư phụ của mình bằng ánh mặt đượm buồn khi âm dương cách biệt. Ngày đó dù hết lời khuyên giải nhưng tiểu Hân đã từ chối sử dụng quyền kháng cáo, y cũng không viết đơn xin ân xá, điều đó đồng nghĩa với việc tiểu Hân chấp nhận dùng cái chết của mình để gột rửa tội lỗi. Còn vài ngày nữa chùa sẽ làm lễ hạ giải để tu sửa, sau khi thắp thêm ba nén nhang trước bàn thờ Phật, sư Ông mở hòm công đức lấy tiền lo công thợ, bên trong hòm công đức có một nắm tiền nhuốm máu nằm lẫn giữa các tờ tiền khác.
Nhặt đống tiền nhuốm máu ra ngoài, sư Ông nhìn thấy có những tờ còn in hằn dấu vân tay dính máu của tiểu Hân. Hóa ra lúc gây án mạng xong, tiểu Hân đã ôm toàn bộ số tiền của nạn nhân về chùa, y lặng lẽ nhét vào hòm công đức từng tờ tiền một, dù bước vào con đường cùng, tiểu Hân vẫn muốn góp phần nhỏ bé của mình vào phục dựng lại chùa. Giá như sự hướng thiện của tiểu Hân đến sớm hơn, có lẽ cuộc đời y đã cập bến bờ giác ngộ.
Vị trụ trì chắp tay ngước nhìn ba pho tượng tam thế trên ban thờ, hình như các vị Phật của quá khứ, hiện tại và vị lai thoáng một nụ cười trầm buồn.
HẾT!
Bình luận